Ngày đầu nhận phòng. Ở phòng C2,
cùng với Hương lớp Sinh, chị Hường lớp Địa. Mỗi đứa 1 góc giường, một góc phòng. Mưa. Tối. Hoang
mang. Sợ ma. Nhớ má. Muốn về nhà.
Nộp giấy tờ xong thì đi lao động.
Sao chỉ có mỗi mình BH cũng không nhớ nữa. Ngồi lủi thủi nhổ cỏ trên đám đất sát
cổng KTX. Lúc ấy, cái dãy nhà sao mà to, sao mà cao, sao mà khủng bố con mắt
ngu ngơ của BH đến thế chứ. Cái sân cũng rộng như vô tận. Sợ cả tiếng lá rơi. Sợ
cả đám cỏ trước mặt. Sợ cả tiếng chuông nhà thờ An Cựu vọng đến. Thế là khóc.
Thế là ù té chạy. Lại muốn bỏ học để về nhà.
Vậy mà đã 39 năm.
Muốn được ngồi vừa nhổ cỏ vừa
khóc nhè ở cổng 27 Nguyễn Huệ quá!