Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Cá vàng ơi!




Nếu chỉ cần máng gỗ

Là thấy đủ mọi điều

Thì có đâu nên nỗi

Lão khóc trước biển khơi


Nếu cá vàng chẳng đợi

Biển xanh mãi êm đềm

Thì có không nên nỗi

Mụ vợ thành yêu ma???


Nếu cá vàng cứ có

Biển xanh mãi cứ xanh

Lòng người cứ biết ĐỦ

Máng mới cứ có hoài!


Hành trình THẤT




Ngày một
đột ngột
cái nhìn
câu đùa trong gió,
Chơi vơi, chòng chành.
 Ngày hai
khắc khoải
khao khát ùa vào,
Tím ngắt hoa may.
Ngày ba, ngày bốn cuồng say
thác lũ dòng đời dồn trong khoảnh khắc
nhấn chìm em
Thơm ngát dối lừa.
Ngày năm
chơ vơ
sững sờ thức giác:
Anh chẳng ngờ sao có kẻ lắm ngu ngơ
ném tim mình cho những bâng quơ
để xao xác vầng trăng thu se giá
Ngày sáu
đi đâu
để thời gian nghiến em thành nghìn mảnh
đánh mất em rồi,
Lỗi đâu phải gió bay.
Ngày bảy
Chòng chành
ngu ngơ
khắc khoải
đi tìm mình
Trong sa mạc lòng em!
1997. Viết lại 2017

Tuyên ngôn của hắn




Không là thơ, cũng chẳng là văn
Ương ương dở dở đánh tan vần
Ngẫu hứng thẳng tay vung cây bút
Nghe chẳng  xuôi tai cũng ứ cần!
Kinh!
Huế 1980. Viết lại 2017

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

Phải Thu?



1  



Gom nắng ươm tơ
Đong mây dệt vải
Xâu gió kết hoa
Là Thu có phải?

Ngày đầu nhập học





Ngày đầu nhận phòng. Ở phòng C2, cùng với Hương lớp Sinh, chị Hường lớp Địa. Mỗi đứa 1 góc giường, một góc phòng. Mưa. Tối. Hoang mang. Sợ ma. Nhớ má. Muốn về nhà.
Nộp giấy tờ xong thì đi lao động. Sao chỉ có mỗi mình BH cũng không nhớ nữa. Ngồi lủi thủi nhổ cỏ trên đám đất sát cổng KTX. Lúc ấy, cái dãy nhà sao mà to, sao mà cao, sao mà khủng bố con mắt ngu ngơ của BH đến thế chứ. Cái sân cũng rộng như vô tận. Sợ cả tiếng lá rơi. Sợ cả đám cỏ trước mặt. Sợ cả tiếng chuông nhà thờ An Cựu vọng đến. Thế là khóc. Thế là ù té chạy. Lại muốn bỏ học để về nhà.
Vậy mà đã 39 năm.
Muốn được ngồi vừa nhổ cỏ vừa khóc nhè ở cổng 27 Nguyễn Huệ quá!