Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Tháng 11. Lời tỏ muộn .


1.“Có con gà luộc”
2 chị em vừa bước vào đã nghe Thầy hỏi: “Đồ đạc đâu? Về đây với thầy cô chứ.”
Cô chạy từ bếp lên: “Tưởng mấy đứa về ở chứ!”.
Nghe chị Hà nói không ở được, và cũng không ở lại ăn cơm được, giọng Thầy Cô chùng hẳn xuống, có cả tiếng tủi thân trong đó. Rồi Cô tất tả bưng lên nào chuối, nào bưởi, tay cứ thoăn thoắt gọt hết quả này đến quả kia. Thầy thì hết xoay quạt lại đến nằn nì: “ở lại đây đi, cô có con gà, luộc rồi.”
Thế là từ lúc ấy, dù loay hoay cập nhật kỹ thuật facbook, chốc chốc Thầy lại rộn ràng: “có con gà luộc thật đấy!”.
Gần 2 tháng rồi, vậy mà cứ vang mãi trong đầu âm hưởng giọng Thầy: “Cô có con gà luộc!”.
Vẫn mãi cảm giác của 40 năm trước, mỗi lần theo má, theo chị Hà vào nhà Thầy Cô ở khu tập thể GV trường cấp III Sao Đỏ. Khi thì quả na, khi thì củ khoai, có khi là cái kẹo Hải Châu, lúc nào nó cũng nhận được sự thơm thảo từ Thầy Cô, dù hồi ấy, Thầy Cô thật nhiều nhọc nhằn.

Về với thầy cô, như về nhà vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét