Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Con lính làm MC

  





Cảm xúc thật khó tả khi thấy chị mình, một người con của Lính làm MC cho Người lính hát!
Cuộc điện thoại chớp nhoáng. Thế là Tý xù vứt hết tất cả, xách túi ra Tuy Hòa. Một ngày, 2 chị em lăng xăng, căng thẳng, hồi hộp và cả những ký ức về ba cứ đan xen, hòa quyện làm cho thời gian chạy như tên bắn. Cả buổi chiều, MC Tô Hà trở thành Tổng đạo diễn bất đắc dĩ để chạy dây các tiết mục. Đôi lúc cảm thấy hoang mang tột cùng. Vì cả MC lẫn ban nhạc và các cháu diễn viên chuyên nghiệp của Trung đoàn 910 Không quân chưa từng gặp tình huống này. Các diễn viên Cựu Lính  như những năm xưa, buông cuốc xẻng là hát múa. Các anh chị hát múa tự trong tim chứ không phải biểu diễn. Giờ đây, trên sân khấu hiện đại, với cách diễn chuyên nghiệp, các anh chị thấy thật vất vả. Nhưng rồi, đồng đội anh linh đã dẫn lối, mọi việc diễn ra đẹp đến rơi nước mắt. Thành công không phải là của sự chuyên nghiệp. Đây là sự thành công của Trái tim Lính.
Cái cảm giác hồi hộp và lo âu khi nghe chị Cả Tô Hà sẽ làm MC theo Tý xù suốt 2 ngày như được tháo tung khi thấy MC xuất hiện. Con nhà Lính có khác. Bộ quân phục hợp với người có dòng máu Lính đến thế chứ. Nhất là khi MC đội chiếc mũ điệu đà ấy lên đầu, cả 2 chị em đã cảm nhận sự mỹ mãn của đêm biểu diễn. Từng lời dẫn các tiết mục, từng câu thơ truyền cảm, MC con Lính như gửi vào đó lời Tri ân sâu sắc đến các người lính, trong đó có Ba. 
Một sự sắp đặt linh diệu cho ngày 27/7 năm nay. Cả Tý xù và MC được sống những giây phút như người Lính. Cám ơn các AHLS đã phù hộ. Cám ơn các CCB của Ban liên lạc Bộ đội Trường Sơn Tỉnh Phú Yên đã giúp đỡ.

Nghĩa tình đồng đội










“Cám ơn các anh chị, các hành động của anh chị làm cho sự hy sinh của chúng tôi có ý nghĩa”. (Phỏng lời nhắn nhủ của các AHLS, Cầu truyền hình VTV1, 20 giờ ngày 26/6/2017). 
Chúng ta hôm nay, dẫu chỉ một việc làm nho nhỏ cũng góp phần làm sáng mãi sự quyên sinh cho Tổ quốc của các anh chị. Đêm biểu diễn của chính những người lính năm xưa hát về Người lính là một trong những nghĩa cử cao đẹp đó, là lời Tri ân sâu sắc tới các AHLS, tới những đồng đội thân yêu của mình!
Lặng người theo các tiết mục hát múa của các anh chị mà trái tim không nguôi nức nở. Đôi lúc chỉ muốn ào lên để ôm hôn và được hát múa cùng các anh chị. Những chàng trai, cô gái mười tám, đôi mươi ngày ấy, một phần cơ thể cùng cả tuổi thanh xuân gửi lại Trường Sơn. Giờ đây, các anh chị là các CCB U70, có anh đã U80, vẫn say ngây trong lời hát, điệu múa về Người lính, gửi gắm yêu thương tới những đồng đội không thể có mặt.
Là những lời Tri ân đầy ắp nghĩa tình đồng đội; là những nghĩa cử cao đẹp để thắp sáng mãi Trái tim người lính Cụ Hồ, đêm Nghệ thuật do Ban liên lạc Nữ chiến sỹ bộ đội Trường Sơn Tỉnh Phú Yên tổ chức đã thay mặt chúng ta nói lên điều ấy.
  

Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2017

Tháng 7 về



Tháng 7 về. 
Khắc khoải một bài thơ.
Chẳng thể nguôi ngoai dù chiến tranh đã qua lâu rồi.



                                   CÁI ROI NGÀY ẤY
                                                          Đinh Phạm Thái
                     Ngày nào con nghịch con chơi
                     Bỏ nhà đi suốt một hơi tối ngày
                     Làn roi rơi xuống thân gầy
                     Làm đau tay mẹ, làm cay mắt bà.

                     Bây giờ con ở đâu xa
                     Nắm xương không cửa không nhà mãi đi
                     Trường Sơn một dải xanh rì
                     Đất đen, đất đỏ,…. đất gì chôn con…

                     Chân run quờ chiếc gậy mòn
                     Sợ cầm phải cái roi còn đâu đây!



Nhớ!






Ngày xưa, nơi ấy. 
Gió heo may, cả lũ lóc nhóc đi nhặt hạt dẻ. Cơn gió ào qua, những chùm gai quả rơi tới tấp. Những đêm lạnh, cả lũ xúm xít chờ từng mẻ rang của má. Mắt chăm chắm trong tiếng đảo đũa giòn tan. Xuýt xoa những hạt trắng ngà béo ngậy.
Ngày xưa, nơi ấy. 
Nếp chín thơm, cả lũ thập thò tuốt trộm vài nùi. Ủ tro nóng rồi lận vào áo bông. Trong lớp tí tách một bầy chuột. Mùa nhổ khoai sắn. bày đặt vác xảo đi mót. Được các cô bác cho toàn củ to. Thế mà kể công với má suốt cả mùa.
Ngày xưa, nơi ấy. 
Sim chín mọng khắp đồi. Mê tơi trong hoàng hôn tím. Miệng môi đen thẫm. Cỏ may găm cả trên đầu. Tu hú gọi vải đỏ. Đu trên cành thoăn thoát như lũ khỉ. Có khi nhai cả bọ xít. Cả lũ hét vang.
Ngày xưa, nơi ấy. 
Nước lũ tràn đê Bến Bình. Vác xe qua Phố Ngái. Cặp sách đội trên đầu. Lâu lâu vồ được ếch to đùng. Thế là ướt sạch. Đến mùa, chỉ đi trong vườn dọc chín đã thấy bát nước rau muống bốc khói nghi ngút.
Ngày xưa, nơi ấy, …..
Thật là nhớ mà!

Bán hạ 3



-        


 Thị ươm vàng. 
Nồng nàn hương đất. 
Vạt áo mênh mang.