Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2019

Cái hồi ấy




Trăng non. Rời rợi.Yên ắng mênh mang. 
2 con bé. Đứa lớn tòong  teng đôi thùng. Đứa bé lơn xơn chiếc gầu, cứ díu vào chị. Hết ra trước lại quặp đằng sau, rồi đi ngang ghì chặt cánh tay con chị.
Cái giếng giữa bãi lạc ngút ngát. Cây gạo đứng cạnh làm bạn. Im lìm, bí ẩn.
-                      -  Thần cây đa, ma cây gạo.
Từng giọt tuột ra từ phía con chị làm con em nhảy dựng. Thế quái nào mà gầu trên vai, dây thì quấn chặt 2 cẳng. Thế là lăn quay. Tóc tai dựng ngược. Khóc không được. Kêu cũng không. Con chị ré lên cười. Âm thanh xé toạc ánh trăng. Xé toang tí cái hồn vía còn sót lại của con em. Bù lu bù loa cùng đất, giãi và nước mắt.
Đổ nợ cho cái đứa nghịch thành tinh kia. Hì hụi gánh cả nước, cả cái con em sợ ma hơn sợ bom Mỹ. 2 đứa ướt tèm lem. Nước còn nửa thùng.
Là cái chuyện hồi xưa á.

10/5/2019.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét