Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Chị Cả






Không biết, có đứa trẻ nào ngày bé không bị ăn đòn không nhỉ? Và, không biết có bà mẹ nào chưa hề đánh con? Nó không biết chuyện nhà khác, còn chuyện nhà mình, trong thâm tâm, nó vẫn đinh ninh: chị Cả là ngoại lệ. Nó không hề thấy chị bị má đánh đòn bao giờ. Vậy mà….
Với trí nhớ phổi bò của mình, nó vẫn giữ một vài hình ảnh bị má phạt và đánh đòn. Nó với Cu Trung là thường xuyên, hầu như ngày nào cũng nghe má ca câu quen thuộc: “Lên giường nằm xuống!”. Đến độ, ngày nào không nghe lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đấy là cái cũi giam không cần chấn song, thế là má rảnh tay lo lợn gà, rau ráng, cơm nước. Xong xuôi mọi việc má mới lên nhà, tay lăm lăm cái roi vừa rút trên mái nhà: “Chừa chưa? Xin lỗi đi!”. Thường là chỉ vậy, trừ những lúc tội tày đình, giận quá, má không chờ xong việc, lập tức y án. 2 đứa được vài con lươn vào mông, sau đó má bỏ đi lo việc. Thút thít một lúc là chúng nó lại quay sang nhau nghịch phá hoặc ngủ gật.
Cả nó và Cu Trung đều không bao giờ thấy chị Cả bị má đánh đòn. La mắng thì đôi lần. Nhưng cũng không giống như cách má la mắng 3 đứa. Má mắng chị như kiểu 2 người lớn nói chuyện. Chúng nó không ngạc nhiên hoặc tị nạnh với chị Cả bao giờ vì chúng nghĩ, đó là điều đương nhiên, chị Cả có mắc lỗi như chúng nó đâu chứ. Trong mắt chúng nó, Chị Cả y như má vậy. Mà đúng thế. Ba thì đi biền biệt. Má cũng bận việc, nhất là những năm má đi học ở Hà Nội, chị Cả cai quản 3 cái đứa quỷ sứ này thật là một việc không tưởng tượng nổi. 3 đứa 3 kiểu nghịch ngợm, ma ranh và hùng hổ, Lão Tôn có khi phải bái phục. Bất cứ lúc nào, bất cứ làm việc gì, sẵn sàng có sự cố đến 113 cũng bó tay. Vậy nhưng, chẳng hiểu chị Cả có nghệ thuật chăn dắt gì mà mọi việc cứ đâu vào đấy. Ăn, ngủ, học, chơi, lấy củi, trồng rau củ, nuôi gà,…chúng nó cứ răm rắp. Và chúng nó cũng học giỏi nữa chứ, đứa nào cũng nhất nhì lớp của mình. Thời ấy còn chiến tranh nữa, nhà chúng nó ở Nông trường bộ nên thường xuyên sơ tán đến những chỗ an toàn. Một mình chị Cả với 3 đứa nặc nô, ăn cơm độn sắn, độn mì, vất vả mà đứa nào cũng tròn trĩnh như củ khoai. Vì vậy, chúng nó tín ngưỡng chị Cả lắm, mặc dù rất nhiều lúc, chị thay má đánh đòn. Chẳng bao giờ chúng ấm ức hoặc thắc mắc về cái sự ăn đòn ấy cả. Với chúng, chị Cả là má mà. Chuyện chị Cả không bị má đánh là đương nhiên. Sao má lại đánh má được chứ!
Nhưng sau này, chị Cả mới kể chuyện, là có bị má đánh. Nó rất bất ngờ. Có lẽ lúc ấy là lúc chưa có chúng nó hoặc chúng nó còn bé quá nên không thấy. Chuyện bây giờ nó mới biết, nhưng nó chắc là, nếu có bị đòn thì chị Cả lại mắc cái tội mải đọc truyện quên đổ nước khi nấu cơm.

Bây giờ cũng vậy, khi ba má không còn, chị Cả vẫn như ba má. Chúng nó mong lại được vài roi vào mông nhưng chắc chị Cả chẳng còn sức để vẽ nên con lươn to tướng nữa đâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét