Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

Chị



Với mình, kỷ niệm về chị không nhiều nhưng ký ức thì có. Không thể nhớ cụ thể từng chi tiết nhưng ấn tượng còn lại đến giờ vẫn nguyên vẹn như của con bé năm 1.
Để chuẩn bị văn nghệ chào mừng Lễ khai giảng, mấy đứa con gái lớp mình được hát đồng ca. Bây giờ thật sự chẳng nhớ chúng nó đã hát bài gì nữa. Chị là người lăn xả ngày đêm, hò hét, quát tháo, dỗ dành để cái dàn hợp xướng bất đắc dĩ ấy hát cho đúng lời, và quan trọng là đúng nhịp. Mình không dám nói ai, chỉ riêng bản thân thôi, vốn có năng khiếu hát sai tone, lạc phách, thế mà cũng gan to dám hát. Liều kinh lên được. Sau này nghĩ lại cứ buồn cười và thương chị. Điều khiển cái dàn ca ấy lên được sân khấu, hát được hết bài, nhận tràng vỗ tay của khán giả, cúi chào rồi an toàn đi xuống thì quả là kỳ tích.
Tập tành đâu vài buổi rồi nháo nhào lo áo dài để diễn. Lúc ấy, làm gì có đứa nào mang áo dài theo. Thế mà, chỉ trước đêm diễn có 2, 3 bữa thôi, chị (hình như có Nhung nữa) đã khuân ở đâu về cả mớ áo dài trắng, đủ để cả bọn đứa nào cũng chọn được bộ đẹp nhất, vừa nhất. Rồi chị mang bàn là vào, xắn tay áo lên ủi từng bộ cho từng đứa. Lúc ấy các ca sĩ còn đang ngây ngất trong hưng phấn của những Ngôi Sao mới được khai quật, đâu có nghĩ gì, chỉ săng sái áo áo quần quần, đầu tóc cho thật điệu đà, khi hát thì mặt cứ vác lên, nhận hoa thì rất chi là chảnh. Và thật sự, mình chẳng nhớ gì đến những âm thầm lo lắng của chị. Mãi sau này, khi gánh hát tuồng của VK2 trở nên vang dội, mỗi lần đi diễn, được Tứ Hải lo lắng cho cả bọn, mình mới thấm thía những ký ức về chị.
Rồi trước khi theo ra đình ra nước ngoài, chị mời mọi người đến nhà ăn cơm. Không biết có hết cả lớp không nhưng mình thì có. Nhà chị ở sát cạnh Chợ An Cựu, có cái cổng gỗ nhỏ bé, chỉ thấp ngang ngực. Chị đi rồi, mỗi lần đi qua mình lại cứ ngoái nhìn, như chờ đợi bất chợt chị ở đấy bước ra!
Bao giờ về, chị lại tập cho chúng em hát nữa nhé, chị Ngọc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét