Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

Nho còn xanh mà!


                                       Vườn nhà anh Thế




                                    Vườn nhà thầy Tuân

Lẩn thẩn ngồi giở lại từng trang ảnh. 
Mới đó đã thấy nhớ quá chừng chừng rồi. 
Nhưng mà, con Cáo đành ngồi rỏ dãi thôi!
Nho lại cứ xanh thế kia cơ chứ.

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

Ước!






Nếu bây giờ có ai cho hắn điều ước, dù chỉ một nửa, hắn cũng vẫn cứ ước: Làm tên lính khinh kỵ.
Lại là lỗi của nhà sản xuất.
Sao không lắp ráp Hắn là cái thằng chứ!
Sao không lắp ráp nó ngay từ hồi Thế kỷ 19 chứ!
Và nữa, sao không lắp ráp hắn ở nơi có thật nhiều ngựa với những đồng cỏ mênh mông chứ!
Có thế thì hắn mới không phải ước hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác, hết thế kỷ này qua thế kỷ khác.
Có mỗi một việc: làm tên kỵ binh trên lưng con tuấn mã đen tuyền mà cũng không cho. Rõ là keo kẹt mà!
Chắc vì thế mà hắn đành ngậm ngùi mê Lão Don Quixote để gỡ gạc. Vì như thế, hắn lại tưởng bở rằng mình đang cùng Lão trên lưng ngựa mà rong ruổi khắp thế gian. Có ngựa, có kiếm, có mũ sắt và được chiến đấu hẳn hoi (và vì là hắn, nên trong ống giày cưỡi ngựa còn thêm khẩu Colt 1911).
Ôi, bây giờ mà Lão Don ấy đến đây nhỉ! Hắn đi theo liền. Chỉ là để được ngồi trên lưng ngựa. Như một khinh kỵ trung thành!

Lại tưởng tượng.





Rằng thì là: cái hôm ấy, nó bị Lu, Bop dọa cho khiếp mà!
Không thể phủ nhận một thực tế: Thượng đế thật hào phóng ban cho con người ta trí tưởng tượng. Và trí tưởng tượng của con người thì lại là thứ không giới hạn nhất. Hôm ấy, trời mưa như trút, có cả sấm sét đùng đoàng. Đến lúc đi ngủ, nó gọi mãi mà 2 cái đứa kia cứ im thin thít, không thấy tăm hơi đâu. Bật hết đèn các phòng, lùng xục mãi mới phát hiện chúng nấp sâu dưới gậm giường. Gọi không ra. Lôi mãi mà tên Bop cứ ngay đơ, 2 chân sau thẳng dẵng, lết trên nền nhà. Hỏi không thèm ngước mắt, không đáp nửa lời. Nó bắt đầu run. Bế ẵm cái hơn chục ký ấy vào thảm, lấy giẻ trùm kín, cho ngủ trong nhà, còn Lu thì im lặng yên vị trong góc ấm mái hiên trước cửa. Dẫu sao thì Lu cũng là chị lớn, đã từng trải nên phải chịu khó hơn, với lại trên ấy ấm rồi.
Tất cả im ắng, trừ tiếng mưa ào ào như dội. Nhưng đây cũng là lúc trí tưởng tượng bắt đầu được kích hoạt hết công suất. Cả đêm, nó vật vã với đủ loại kịch bản, từ Bi đến Tráng đến Hài rồi quay lại Bi. Miệng lắp bắp như lên đồng những câu niệm chú. Cầu cho nó được bình tâm là chính. Mưa càng to. Đêm càng khuya. Nó càng lảm nhảm. Như một sự hoảng loạn. Đã thế, 2 cái đứa kia càng im thin thít, nhất là Bop. Không cục cựa, không cả thở, không cào vách tường như mọi hôm. Nó cứ nín thở lắng nghe xem có phát hiện ra một tiếng động nào tiếng mưa không. Bất lực.
Mãi rồi cũng chợp mắt. Trong mơ lại còn thấy 2 đứa trong một cảnh tượng thật thê thảm mới hãi chứ. Bật dậy sớm hơn thường lệ nhưng nó cứ trùm chăn kín đầu, không dám bước ra. Thật sự nó bị ám ảnh cảnh Bop nằm cứng ngắc. Cuối cùng, không chịu được, sẵn trong đầu câu: “Thôi, đành hóa kiếp cho mày”, nó vùng ra. Ôi giời, cái con tườu! Bop ta nhảy cẫng lên như mọi khi, cái đuôi dài khoắng loạn xạ, khều đổ mọi thứ xung quanh. Chạy lên trước để xem Lu già thì thấy hắn ta lấy 2 tay che mắt và ngáy phò phò mới kinh chứ. Làm vệ sỹ mà thế cơ đấy! Nó ôm 2 đứa mà mừng phát khóc. Hóa ra, đêm qua 2 đứa sợ mưa, sợ sấm sét. Chúng nó sợ một, dọa chủ nó nghìn lần.
Thế mới biết, sợ là mảnh đất màu mỡ cho trí tưởng tượng!

Chớm Xuân






Hơi Đông lặng lẽ cuốn qua đây
Gió đã ngừng lay đám lá cây
Sóng biển nghe chừng thôi giận dữ
Nắng vàng lấp lóa sau vầng mây.
Trên cao líu ríu bầy chim én
Vấp phải hương Xuân cũng ngất ngây
Lãng khách dùng dằng đi chẳng nỡ
Sóng đâu bỗng dậy nỗi vơi đầy!

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

Tết đuổi





Tết đứng ngoài sân ngó xéo vào
Khiến ta điêu đứng soát hầu bao
Loay hoay tính toán điên đầu quá
Nhớn nhác chờ lương được mấy hào
Xớn xác mua gà, lo kiếm vé
Lo rau, lo củi khó làm sao!
Từ đây đến Tết dăm hôm nữa
Nó đuổi dồn ta muốn té nhào.

Mưa Xuân!





 
"Mưa rơi nhè nhẹ
Lên mái tóc em
Ướt như sương đêm
Tươi cành xanh lá..."
Mấy câu thơ học thuộc lòng từ hồi lớp 2, lớp 3 tự dưng cứ vang vọng trong đầu. Nha Trang hôm qua vừa hửng tí nắng, hôm nay lại lất phất mưa. Không khí Xuân rõ rệt như tiết trời miền Bắc. 
Nhớ một thời miên man ngửa mặt hứng lấy cái mát rượi của khí trời.
Nhớ một thuở bắt đầu biết bâng khuâng xao xuyến mỗi lúc giao mùa.
Nhớ một người đã làm ta phải khóc khi tuổi chớm già!
Nhớ một vùng quê đã ăn sâu trong tâm trí.
Tại mưa bay nhẹ quá.
Tại Xuân cứ đang đến gần. 
Tại ta cứ nhớ.....chỉ tại vì nhớ quá thôi mà!