Cháu nghe câu chuyện của bà
Chiều rồi bà mới về nhà
Cái gậy đi trước, chân bà theo sau
Mọi ngày bà có thế đâu
Thì ra cái mỏi làm đau lưng bà!
Bà rằng: gặp một cụ già
Lạc đường, nên phải nhờ bà dẫn đi
Một đời một lối đi về
Bỗng nhiên lạc giữa đường quê cháu à!
Cháu nghe câu chuyện của bà
Hai hàng nước mắt cứ nhòa rung rung
Bà ơi, thương mấy là thương
Mong đừng ai lạc giữa đường về quê!
(Theo Nguyễn Văn Thắng- Tiếng Việt 4)
Bao lâu nay đọc bài thơ, xót thương nhưng vẫn thấy cái sự
quên ấy thật còn xa lắm lắm. Vậy nhưng, chỉ trong vòng hơn 2 tháng, mình đã chứng
kiến cảnh quên đến 2 lần.
Lần trước là lúc mình đến ngân hàng để ký sổ hưu. Có 2 vợ chồng
cụ già chừng 70 tuổi. Cụ bà đi cùng cụ ông để xin các cô nhân viên cho ông nhận
lương. Vì cụ ông chuyển lương qua ATM nên cứ 6 tháng phải ký lại một lần nhưng
tự nhiên tháng ấy, cụ ông không sao ký lại đúng chữ ký của mình nữa. Thế là làm
lại thẻ, và tháng ấy, chắc phải đến cuối tháng cụ mới nhận được lương.
Hôm nay, ra ngân hàng chuyển tiền cho con. Khách hàng trước
mình là một cụ ông, chắc hơn 70, nhìn thì rất khỏe mạnh và sắc sảo, tay đang giữ
một xấp tiền đã được phân loại thành từng nhóm, có dây thun cột ngoài và một tờ
giấy ghi số tờ mỗi loại. Mình thật bất ngờ khi nghe cô thu ngân hỏi: “Bác gửi
thêm bao nhiêu ạ?”, ông cụ ngơ ngác, lật tới lật lui các xấp tiền mà không sao
nhớ nổi số tiền định gửi, trong khi trước đó, cụ đã ghi vào tờ khai. Thế là cô
thu ngân phải lục lại tờ khai, kết hợp với đếm tiền cho cụ.
Vậy là, cả ngày cứ ám ảnh với cái sự quên. Mình cũng đang
đi dần đến ngưỡng ấy. Chỉ là vấn đề thời gian. Sợ nhỉ. Chỉ mong làm sao để cái
quên ấy không làm tổn thương hay nguy hại cho ai, cho mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét