Không nhớ từ khi nào mà hai đứa lại thân nhau nhiều thế. Có
lẽ từ khi nó vào đội tuyển bóng chuyền nữ của trường. Fan cuồng nhiệt và tận tụy
nhất của nó là cô bạn ấy, Hồng Hoa.
Bạn ấy không biết đánh bóng nhưng hễ thấy nó ra sân là lập tức
thành nhà “bình loạn viên” số 1. Dù nó đánh hỏng thì Fan ruột này cũng vẫn cứ
bênh chằm chặp, đổ thừa ngay cho quả bóng. Cho đến giờ nó vẫn không xác định được
là HH thích bóng chuyền rồi thích người chơi, hay thích người chơi rồi thích
bóng chuyền. Chỉ biết rằng, 2 đứa thích nhau từ duyên quả bóng.
Nhớ cái lần, có đội tuyển nam của Lào thi đấu giao hữu ở sân
ký túc xá Nguyễn Huệ. Hôm ấy nó đi thư viện về muôn, bị lỡ mất 2 hiệp. Vừa thấy mặt
nó thò về, HH lao ra lôi tuột vào chỗ thi đấu. Nó thì chăm chắm vào từng
đường chuyền, từng cú đập cháy lưới, còn bạn thì say sưa nhìn sự háo hức trên mặt
nó. Bạn theo dõi trận đấu bằng cách đọc diễn biến trên mặt nó, cùng cười tấm tắc
hay tiu nghỉu tiếc rẻ với từng đường bóng. Mỗi lần nhìn sang, nó lại thấy chứa
chan sự mãn nguyện, trìu mến và chân tình trong ánh mắt bạn. Cứ thế, nó vô tư
nhận sự chăm bẵm của bạn như sự tất nhiên ấy. Sau nghĩ lại mới thấy mình thật
là đứa bạn vô tâm nhất trần đời.
Tận sau này, bao lần trở lại Huế, về ngôi nhà của bạn, nó vẫn cứ được Fan hâm mộ chiều như với một cầu thủ nổi tiếng.
Và không chỉ nó, bạn bè VK2 từ các nơi về Huế cũng đều nhận được sự ưu ái thân tình từ các thành viên của “Ngôi nhà Hạnh
phúc” này. Muốn về nhà ở Huế rồi, HH ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét