Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Là Em


Em thơ ngây. Em hoang dại cỏ may
Em tím ngát chiều, đồi sim huyền ảo
Tuổi 17, hồn nhiên yêu như thể
Trong vắt nụ cười, thơm giấc mơ hoa.
Dẫu vẫn biết mình mãi cách xa
Và cổ tích vẫn chỉ là cổ tích!
Một bến đợi cuối đường xa bất tận
Trái thị vàng ươm ủ mãi niềm mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét