Entry for December 02, 2008
Lại một mùa Trung thu nữa rồi!
Không mưa nhưng nhiều mây quá nên trăng không thể sáng được. Bao giờ cũng vậy, cứ đến Trung thu là lại nhớ bài hát ấy!
“…Trên đỉnh Trường Sơn ta hát bài ca….”. Giọng hát ấy, con người ấy… đã làm ta sửng sốt, bất ngờ và thú vị suốt một thời thiếu nữ! Cho đến tận bây giờ trong ta vẫn âm vang giọng hát ấy. Nhưng cũng đọng mãi trong ta một nỗi đau ngọt ngào, tê buốt. Nó trở thành nỗi ám ảnh và khát khao vô bờ! Có bao giờ trở lại nữa không Anh?
Đêm nay! Lại một mùa Trung thu se lạnh. Ta cảm thấy lạnh và buồn hơn bao giờ hết! Có lẽ tại những gì đã xảy ra, như một cơn lốc cuốn ta vào đám cháy ngút ngàn! Bao ký ức ùa về như trận Mưa sao băng, sáng lòa, mê hoặc, lung linh và thần diệu! Hậu Sao băng mới xót xa làm sao chứ!
Ấm ức!
Rồi tủi hờn!
Rồi cay đắng!
Rồi ghen tuông!
Và để rồi chợt bình thản mà nhận ra rằng: Chẳng thể đổi thay được số phận nữa rồi!
Hãy đừng tham lam!
Nhưng trong em luôn vang lên câu hỏi: Có tìm được Cá vàng cho em không?
Ai trả lời cho em đây!
Hình ảnh con bé đầu trần chân đất, mái tóc ngắn ngủn, loe ngoe vài sợi hoe vàng, khô xáp, khét nắng, đôi mắt mở to khắc khoải đến vô vọng cứ chập chờn mãi trong em! Đến bao giờ Cá Vàng mới hiện lên chứ!
Wait and See!
Đã từng như vậy rồi mà!
Và cũng đã từng tuyệt vọng!
Nhưng con bé vẫn đứng đó, trên bãi cát vắng lặng, chỉ có gió và gió mịt mù! Gió thốc thẳng vào đôi mắt mở to làm tràn nước mắt! Nhưng nó vẫn đăm đắm dõi tìm nơi xa ngút ngát ngoài kia!
Wait and See!
Wait and See!
Wait and See!
Có bao giờ không? Hay lại làm “ con bướm trắng, thẫn thờ chiều bên sông”?
Nhưng tận trong sâu thẳm lòng mình nó: Wait and see! Vẫn luôn tin như vậy!
Phải vậy không Cá Vàng?
Lại một mùa Trung thu nữa rồi!
Không mưa nhưng nhiều mây quá nên trăng không thể sáng được. Bao giờ cũng vậy, cứ đến Trung thu là lại nhớ bài hát ấy!
“…Trên đỉnh Trường Sơn ta hát bài ca….”. Giọng hát ấy, con người ấy… đã làm ta sửng sốt, bất ngờ và thú vị suốt một thời thiếu nữ! Cho đến tận bây giờ trong ta vẫn âm vang giọng hát ấy. Nhưng cũng đọng mãi trong ta một nỗi đau ngọt ngào, tê buốt. Nó trở thành nỗi ám ảnh và khát khao vô bờ! Có bao giờ trở lại nữa không Anh?
Đêm nay! Lại một mùa Trung thu se lạnh. Ta cảm thấy lạnh và buồn hơn bao giờ hết! Có lẽ tại những gì đã xảy ra, như một cơn lốc cuốn ta vào đám cháy ngút ngàn! Bao ký ức ùa về như trận Mưa sao băng, sáng lòa, mê hoặc, lung linh và thần diệu! Hậu Sao băng mới xót xa làm sao chứ!
Ấm ức!
Rồi tủi hờn!
Rồi cay đắng!
Rồi ghen tuông!
Và để rồi chợt bình thản mà nhận ra rằng: Chẳng thể đổi thay được số phận nữa rồi!
Hãy đừng tham lam!
Nhưng trong em luôn vang lên câu hỏi: Có tìm được Cá vàng cho em không?
Ai trả lời cho em đây!
Hình ảnh con bé đầu trần chân đất, mái tóc ngắn ngủn, loe ngoe vài sợi hoe vàng, khô xáp, khét nắng, đôi mắt mở to khắc khoải đến vô vọng cứ chập chờn mãi trong em! Đến bao giờ Cá Vàng mới hiện lên chứ!
Wait and See!
Đã từng như vậy rồi mà!
Và cũng đã từng tuyệt vọng!
Nhưng con bé vẫn đứng đó, trên bãi cát vắng lặng, chỉ có gió và gió mịt mù! Gió thốc thẳng vào đôi mắt mở to làm tràn nước mắt! Nhưng nó vẫn đăm đắm dõi tìm nơi xa ngút ngát ngoài kia!
Wait and See!
Wait and See!
Wait and See!
Có bao giờ không? Hay lại làm “ con bướm trắng, thẫn thờ chiều bên sông”?
Nhưng tận trong sâu thẳm lòng mình nó: Wait and see! Vẫn luôn tin như vậy!
Phải vậy không Cá Vàng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét