- Bụi này mẫm ghê!!! Của em....Của em xí rồi.....
Ánh mắt của nó chưa theo kịp bóng cậu em thì...Bụp!.....vù..ù...!..vo..vo....
- A..a.....a...đau quá má ơi!....
Một đám mây màu vàng ươm và vang động
các âm thanh vo vo phủ kín cu Trung. Nó không còn hồn vía gì nữa. Chết
rồi, tổ ong. Vứt hết tất cả nón, dép và túi sim, nó vùng chạy tới lôi
thàng em ra. Mặt thằng em đã sưng vù, nhìn xuống chân nó càng khiếp đảm,
một chân đã sưng phồng một cách đáng sợ. Nó vừa khóc vừa lấy cành cây
quất túi bụi để xua bầy ong đang giận dữ trả thù. Rồi hai chị em cắm đầu
chạy một mạch xuống chân đồi, thoát khỏi lũ ong dai dẳng mới dám dừng
lại để thở. Nhìn mặt thằng em nó rất sợ nhưng không nén được cười. Sau
cái hoảng sợ ban đầu, cu Trung cũng toét ra cười mếu máo. Chạy về đến
nhà thì cũng là lúc em nó lên cơn sốt đùng đùng. Má cõng vội em chạy tắt
qua đám lạc đến trạm xá để tiêm thuốc. Hai ngày sau cu Trung mới hết
sốt, và 10 ngày sau nó mới hết sưng ở khắp người.
Đã mấy chục năm qua rồi, vậy mà nó
vẫn luôn nhớ về cái ngày hôm ấy.Và cũng chừng ấy năm, nỗi nhớ về những
buổi chiều tím sẫm màu sim tím luôn ám ảnh nó. Đôi khi, nỗi nhớ trở
thành một ý nghĩ điên rồ: " Giá bây giờ được ong đốt cho một phát nhỉ!!!!!".
Ừ. Mà có lẽ phải thế thật. Cho ong đốt để chừa cái bệnh ngẩn ngơ, chiêm bao giữa ban ngày!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét