Những ngày cuối năm ai cũng tất bật ngược xuôi, lo toan đủ mọi thứ. Còn ta, cứ vẩn vơ như kẻ lạc loài, dửng dưng với tất cả một cách tức cười. Ta thực sự già quá rồi hay sao ấy nhỉ? Hay quá trẻ để vô tư không biết vướng bận điều gì? Chẳng biết nữa. Có một phần do thấy hơi túng thiếu nên cũng cầm chừng trong mua sắm.
Nhưng tận đáy sâu trong lòng là nỗi lòng khắc khoải. Buồn thăm thẳm. Giận hờn vô cớ. Ghen tuông vô lý. Và mặc cảm về lỗi lầm của mình. Có lỗi với rất nhiều người.
Trong cơn tủi hờn vô cớ, ta lại làm đau anh rồi. “ Tự cắn vào tay mình khắc biết người khác có đau”. Thế mà ta đã điên dại trong niềm tự ái để tuôn ra những lời cay đắng đến thế. Làm đau xót lòng anh thì mình được thỏa mãn lắm à? Những lời chua chát ấy mình đâu muốn nói, vậy mà lúc giận và tự ái lại phun ra hết, như một con đàn bà thô thiển. Rõ tầm thường và vô học. “ Đừng nói thỏa giận”. Biết thế mà vẫn không sao kìm lòng được. Bây giờ ta hối hận lắm.
Chiều nay đọc trên mạng thấy bài viết: “ hãy để một khoảng trống trong cuộc sống và trong tim bạn để có chỗ cho yêu thương lấp đầy!”. Ta bỗng thấy mình tàn nhẫn quá. Mình đã không để chỗ trống cho yêu thương mà lại là ghen tuông, giận hờn.
Năm cũ sắp hết rồi, chẳng có gì cho nhau thì thôi lại làm khổ nhau thế này chứ. Ta ân hận. Ta chỉ muốn mau chóng được xin lỗi anh thôi.
Entry for January 21, 2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét